
Thứ Bảy, 28 tháng 4, 2012
Thứ Tư, 10 tháng 8, 2011
Hè Về Nhớ Quê
Hè về nhớ quê
Hè về trên lá platane
Mà sao như thấy nắng vàng quê xưa
Bên ngoài trời chẳng sa mưa
Mà sao đã thấy cơn mưa trong lòng
Ngày xưa chị có nhớ không ?
Mẹ mình xuôi ngược con giồng Bến Kinh
Tàng cây vú sửa nhà mình
Phủ che bóng mát tâm tình trẻ thơ
Tiếng xe ngựa dưới mù u
Thương cây me lớn bên bờ ao vuông
Những hàng sao đứng song song
Em nghe tiếng guốc hừng đông dọn hàng
Chiều về Bến Đáy thênh thang
Tiếng tù và thổi thuyền mang cá vêụ
Nói làm sao hết đam mê
Bài học của nội nói về nghĩa nhân
Ngậm ngùi nhớ đến người thân
Biết bao kỷ niệm xa dần tầm tay
Mỗi lần trời đất đổi thay
Là lần mình thấy đắng cay trong lòng
Hè về chị có nhớ không ?
Huỳnh Ngọc Diêu 1990
Hè về trên lá platane
Mà sao như thấy nắng vàng quê xưa
Bên ngoài trời chẳng sa mưa
Mà sao đã thấy cơn mưa trong lòng
Ngày xưa chị có nhớ không ?
Mẹ mình xuôi ngược con giồng Bến Kinh
Tàng cây vú sửa nhà mình
Phủ che bóng mát tâm tình trẻ thơ
Tiếng xe ngựa dưới mù u
Thương cây me lớn bên bờ ao vuông
Những hàng sao đứng song song
Em nghe tiếng guốc hừng đông dọn hàng
Chiều về Bến Đáy thênh thang
Tiếng tù và thổi thuyền mang cá vêụ
Nói làm sao hết đam mê
Bài học của nội nói về nghĩa nhân
Ngậm ngùi nhớ đến người thân
Biết bao kỷ niệm xa dần tầm tay
Mỗi lần trời đất đổi thay
Là lần mình thấy đắng cay trong lòng
Hè về chị có nhớ không ?
Huỳnh Ngọc Diêu 1990
Khu Vườn Bordeaux
Khu vườn Bordeaux
Mấy ngày mình đã cách xa
Mà sao vẫn thấy như là cạnh bên
Tách cà phê sáng thân quen
Chim vui giàn mướp nắng lên ngoài vườn
Liếp rau luống cải quê hương
Giàn bầu buông trái vấn vương rau dền
Nắng xuyên tàu chuối dịu mềm
Rau răm dấp cá chạy viền quanh sân
Chiều chiều xúm xít quây quần
Tiếng cười rộn rã đón mừng ngày vui
Cho nhau hương vị cuọc đời
Cho nhau kỷ niệm của thời xa xưa
Quê người dãi nắng dầm mưa
Vườn xưa tao ngộ đuổi xua nỗi buồn
Nếu thêm hàng xóm tiếng xuồng
Thì ta cứ ngỡ như vườn quê ta
Huỳnh Ngọc Diêu 8-1985
Mấy ngày mình đã cách xa
Mà sao vẫn thấy như là cạnh bên
Tách cà phê sáng thân quen
Chim vui giàn mướp nắng lên ngoài vườn
Liếp rau luống cải quê hương
Giàn bầu buông trái vấn vương rau dền
Nắng xuyên tàu chuối dịu mềm
Rau răm dấp cá chạy viền quanh sân
Chiều chiều xúm xít quây quần
Tiếng cười rộn rã đón mừng ngày vui
Cho nhau hương vị cuọc đời
Cho nhau kỷ niệm của thời xa xưa
Quê người dãi nắng dầm mưa
Vườn xưa tao ngộ đuổi xua nỗi buồn
Nếu thêm hàng xóm tiếng xuồng
Thì ta cứ ngỡ như vườn quê ta
Huỳnh Ngọc Diêu 8-1985
Xin Nhắn Giùm

Xin Nhắn Giùm
Người có đi về bến bắc xưa Lang thang hàng xóm buổi trời trưa
Cho ta gợi nhớ chút trời mưa Nắng đốt bên sông mấy rặng dừa
Lục bình trôi dạt theo dòng nước Xin đốt giùm ta hình bóng củ
Sông rộng cồn xa mấy rặng dừa Cho mình quên chút chuyện ngày xưa
Người có đi về quán nửa đêm Đất biển về thăm mộ cụ Đồ
Cho ta nhắn gởi chút niềm riêng Xin giùm ta nhé chút hồn thơ
Tro tàn dù nguội theo năm tháng Tháng năm lưu lạc đời cơm áo
Đừng để vô tình lửa khơi lên Thơ của người xưa có nhạt mờ
Nếu có ngày nào qua bến xe Tình cờ ai hỏi cố nhân đâu?
Uống giùm ta nhé tách cà phê Xin dối tình ta đã nhạt màu
Xôn xao hàng quán đêm hừng sáng Thơ xưa đã đốt thành tro bụi
Tâm sự chia nhau nghĩa bạn bè Bạt ngàn tông tích biết ra sao?
Người có đi qua mấy cánh đồng Ta nhắn làm sao được với người
Hái giùm ta mấy đóa hoa vông Mười năm là nỗi nhớ không nguôi
Môi ai còn đỏ thời con gái Nói chi cũng chỉ là ngang trái
Hay đã phôi phai nhạt má hồng Xin để dòng đời lặng lẽ trôi.
Huỳnh Ngọc Diêu, Hè 1995
Chân Dung Người Xưa
Chân Dung Người Xưa
Tặng họa sĩ Tam Anh (Tam Nhiều)
Từ tranh sơn dầu khổ 57x75 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm CHẢI TÓC
Quán vắng một chiều mưa nghỉ chân
Nghe lòng sao xuyến mối buâng khuâng
Rượu nồng ấm lại đời phiêu bạt
Lời nhạc ru êm những nỗi lòng
Trên vách tường treo một bức tranh
Thời gian màu khói đã xây thành
Nhìn qua sao thấy như quen lắm
Nhắc lại cho ta một tấm tình
Phong cảnh xanh xanh một rặng dừa
Mấy tà áo trắng gió đong đưa
Chiếc xuồng lướt nhẹ trên sông rạch
Gợi nhớ trong lòng chuyện cũ xưa
Chử ký quen quen của chính mình
Gợi về kỹ niệm khoãng trời xanh
Người xưa làm mẫu trong tranh ấy
Ánh mắt vẫn còn nét đẹp xinh
Mái tóc buông dài trên mé vai
Nét vô tư ấy chẳng hề phai
Trãi qua trên bước đời phiêu bạt
Tranh vẫn là tranh của mắt nai
Giây phút ngày xưa bỗng hiện về
Khoảng trời thơ mộng nở đầy hoa
Màu sơn như máu trong tim chảy
Trên chiếc cọ mềm nỗi thiết tha
Ta gởi hồn ta trong nét vẽ
Trong hình trong mắt cố nhân xưa
Tinh anh vẫn giữ trong màu mắt
Dù cuốn theo đời mấy nắng mưa
Tháng ngày đã ký trong trang giấy
Con số ba mươi của khoảng đời
Tình xưa người mẫu còn son sắt
Hay tháng năm qua đã đổi dời
Ðã chót mang thân làm họa sĩ
Cho đời những nét vẽ thiên thu
Thời gian làm đổ trong màu tóc
Mà tấm tình xưa vẫn chẳng nhòa
Ta sống cho ta từng bức vẽ
Gởi hồn trong màu sắc thâm sâu
Nét dao trên lụa gằn sâu vết
Kỹ niệm ngàn năm vẫn bước đầu
Ta vẽ tuổi người trong tuổi thơ
Một trời hoa mộng một vùng mơ
Người xưa đã cách bao năm tháng
Giây phút tương phùng dạ ngẩn ngơ
Hỏi thăm cô bé bên quầy quán
Vóc dáng như người mẫu của tranh
Vẫn mái tóc dài buông vai phủ
Vẫn nụ cười tươi tỏa ý tình
Giải thích dịu dàng bé nói qua
Người tranh giờ đã cách bao xa
"Ngoại về với cậu qua bên ấy
Vui thú đoàn viên lúc tuổi già"
Ðơn giản mà sao mấy ngậm ngùi
Cuộc đời như thể áng mây trời
Nét xuân còn giữ trong tranh ấy
Giờ đã tan theo với tuổi đời
Chén rượu tương phùng bên cố nhân
Chỉ là dư ảnh của ngày xuân
Sao nghe trong rượu pha mùi đắng
Người ở phương nào có nhớ cùng ?
Huỳnh Ngọc Diêu 05-2001
Tặng họa sĩ Tam Anh (Tam Nhiều)

Từ tranh sơn dầu khổ 57x75 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm CHẢI TÓC
Quán vắng một chiều mưa nghỉ chân
Nghe lòng sao xuyến mối buâng khuâng
Rượu nồng ấm lại đời phiêu bạt
Lời nhạc ru êm những nỗi lòng
Trên vách tường treo một bức tranh
Thời gian màu khói đã xây thành
Nhìn qua sao thấy như quen lắm
Nhắc lại cho ta một tấm tình
Phong cảnh xanh xanh một rặng dừa
Mấy tà áo trắng gió đong đưa
Chiếc xuồng lướt nhẹ trên sông rạch
Gợi nhớ trong lòng chuyện cũ xưa
Chử ký quen quen của chính mình
Gợi về kỹ niệm khoãng trời xanh
Người xưa làm mẫu trong tranh ấy
Ánh mắt vẫn còn nét đẹp xinh
Mái tóc buông dài trên mé vai
Nét vô tư ấy chẳng hề phai
Trãi qua trên bước đời phiêu bạt
Tranh vẫn là tranh của mắt nai
Giây phút ngày xưa bỗng hiện về
Khoảng trời thơ mộng nở đầy hoa
Màu sơn như máu trong tim chảy
Trên chiếc cọ mềm nỗi thiết tha
Ta gởi hồn ta trong nét vẽ
Trong hình trong mắt cố nhân xưa
Tinh anh vẫn giữ trong màu mắt
Dù cuốn theo đời mấy nắng mưa
Tháng ngày đã ký trong trang giấy
Con số ba mươi của khoảng đời
Tình xưa người mẫu còn son sắt
Hay tháng năm qua đã đổi dời
Ðã chót mang thân làm họa sĩ
Cho đời những nét vẽ thiên thu
Thời gian làm đổ trong màu tóc
Mà tấm tình xưa vẫn chẳng nhòa
Ta sống cho ta từng bức vẽ
Gởi hồn trong màu sắc thâm sâu
Nét dao trên lụa gằn sâu vết
Kỹ niệm ngàn năm vẫn bước đầu
Ta vẽ tuổi người trong tuổi thơ
Một trời hoa mộng một vùng mơ
Người xưa đã cách bao năm tháng
Giây phút tương phùng dạ ngẩn ngơ
Hỏi thăm cô bé bên quầy quán
Vóc dáng như người mẫu của tranh
Vẫn mái tóc dài buông vai phủ
Vẫn nụ cười tươi tỏa ý tình
Giải thích dịu dàng bé nói qua
Người tranh giờ đã cách bao xa
"Ngoại về với cậu qua bên ấy
Vui thú đoàn viên lúc tuổi già"
Ðơn giản mà sao mấy ngậm ngùi
Cuộc đời như thể áng mây trời
Nét xuân còn giữ trong tranh ấy
Giờ đã tan theo với tuổi đời
Chén rượu tương phùng bên cố nhân
Chỉ là dư ảnh của ngày xuân
Sao nghe trong rượu pha mùi đắng
Người ở phương nào có nhớ cùng ?
Huỳnh Ngọc Diêu 05-2001
Về Giữa Bạn Bè
Về Giữa Bạn Bè
Ðêm nằm mơ ta về thăm phố thị Quên lối xưa về vui chân khắp nẻo
Bè bạn anh em tứ tán quay về Hàng dương xanh êm lặng khóc tình ca
Nghe rất thèm một tách nhỏ cà phê Chuyến xe nào đưa tình nghĩa đi xa
Bên góc phố dưới tàn cây trứng cá Ðể nối lại những vùng ta thương nhớ
Chợ sớm hừng đông mẹ già vội vã Quê biển cụ Ðồ trung trinh muôn thuở
Kẽo kẹt gánh hàng thơm cải thơm rau Ðất đạo ngọt ngào hương vị lôm chôm
Chuyến đò đầy buổi sáng xôn xao Chuông giáo đường êm ả buổi hoàng hôn
Rẽ sóng nước xô lục bình trôi dạt Nhắc ai đó bước đời luôn ngắn ngủi
Lúa chín đầy đồng hương thơm ngào ngạt Dù biết cuộc đời luôn đi tới
Dừa đứng từng hàng tàu lá vẫy tay Mà tim mình vẫn quay lại sau lưng
Bạn bè ta trong quán nhỏ lai rai Ðập mãi hoài điệp khúc của mùa xuân
Dĩa sò huyết bên đế nồng hương mới Mà cứ để giấc mơ làm trăn trở
Ngôi trường ấy bao vật dời sao đổi Khi bừng tỉnh chợt nghe lòng bỡ ngỡ
Vẫn còn nguyên bên hồ nước xanh rì Ðất lạ quê người cuộc sống bủa vây
Biết cánh chuồn nhân ngãi dễ bay đi Trong đêm dài lòng dạ ngất ngây
Tên Chung Thủy trách thầm ai bạc bẽo Rồi cứ đếm cứ thương từng khuôn mặt
Huỳnh Ngọc Diêu- 6/1997
Ðêm nằm mơ ta về thăm phố thị Quên lối xưa về vui chân khắp nẻo
Bè bạn anh em tứ tán quay về Hàng dương xanh êm lặng khóc tình ca
Nghe rất thèm một tách nhỏ cà phê Chuyến xe nào đưa tình nghĩa đi xa
Bên góc phố dưới tàn cây trứng cá Ðể nối lại những vùng ta thương nhớ
Chợ sớm hừng đông mẹ già vội vã Quê biển cụ Ðồ trung trinh muôn thuở
Kẽo kẹt gánh hàng thơm cải thơm rau Ðất đạo ngọt ngào hương vị lôm chôm
Chuyến đò đầy buổi sáng xôn xao Chuông giáo đường êm ả buổi hoàng hôn
Rẽ sóng nước xô lục bình trôi dạt Nhắc ai đó bước đời luôn ngắn ngủi
Lúa chín đầy đồng hương thơm ngào ngạt Dù biết cuộc đời luôn đi tới
Dừa đứng từng hàng tàu lá vẫy tay Mà tim mình vẫn quay lại sau lưng
Bạn bè ta trong quán nhỏ lai rai Ðập mãi hoài điệp khúc của mùa xuân
Dĩa sò huyết bên đế nồng hương mới Mà cứ để giấc mơ làm trăn trở
Ngôi trường ấy bao vật dời sao đổi Khi bừng tỉnh chợt nghe lòng bỡ ngỡ
Vẫn còn nguyên bên hồ nước xanh rì Ðất lạ quê người cuộc sống bủa vây
Biết cánh chuồn nhân ngãi dễ bay đi Trong đêm dài lòng dạ ngất ngây
Tên Chung Thủy trách thầm ai bạc bẽo Rồi cứ đếm cứ thương từng khuôn mặt
Huỳnh Ngọc Diêu- 6/1997
Thứ Tư, 27 tháng 7, 2011
Ngộ Cố Nhân

Từ tranh sơn dầu khổ 55x72 của họa sĩ Tam Anh: tác phẩm HOA QUỲNH ANH
Ngộ Cố Nhân
Lâu quá vui mừng ngộ "cố nhân" Chai rượu hàn huyên vẫn cứ đầy
Thao thao bất tuyệt chuyện ngày xuân Trên bàn bao thuốc vẫn còn đây
Chuyện xưa có chuyện như quên mất Hóa ra hai đứa đều kiêng cữ
Nhắc lại rồi ta cũng nhớ lần Sức khoẻ mong sao được đủ đầy
Trao nhau tin tức bạn bè ta Ðiệu hát xàng xê thật trữ tình
Ðứa ở nơi nào đứa rất xa Làm sao thương quá khoảng trời xanh
Biết anh giờ đã lên ông ngoại Ru con giờ lại ru cho cháu
Hoa hậu trường xưa đã hóa bà Mà ngỡ như ru giấc ngủ mình
Ta ngồi kể lại chuyện ngày hoa Nắm níu rồi ra cũng phải xong
Ðơn giản mà sao rất đậm đà Kẻ về giữ cháu kẻo con trông
Những chuyện đã qua nhiều thế hệ Kẻ lo thủ tục ngày hưu trí
Mà mình cứ nghĩ mới hôm qua Tay xiết tay nhau, chút mủi lòng
Huỳnh Ngọc Diêu, France
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)